Thích Nữ Đàm Thoa: ĐƠN TỐ CÁO KHẨN CẤP 

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

------***-----

Hà Nội ngày 25-11-2006

ĐƠN TỐ CÁO KHẨN CẤP

Về việc  công an của Bộ Công an, tỉnh Bắc Giang, Ban Tôn giáo tỉnh chính quyền tỉnh Bắc Giang bắt cóc nhà sư Thích Nữ Đàm Thoa  từ Hà Nội đưa vềTtrung tâm  bảo trợ xã hội tỉnh Bắc Giang

 

Kính gửi :     -        Ông Tổng bí thư Nông Đức Mạnh

Đồng kính gửi :

-                 Ông Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết

-                 Ông Chủ tịch quốc hội Nguyễn Phú Trọng

-                 Ông Thủ tướng chính phủ Nguyễn Tấn Dũng

-                 Ông Bộ trưởng Bộ công an Lê Hồng Anh

-                 Ông Nguyễn Văn Hưởng Thứ trưởng Bộ công an

-                 Ban lãnh đạo phòng A41 Bộ Công an

-                 Ông Trưởng Ban Tôn giáo Chính phủ

-                 Bà Hoàng Thị Tình - Vụ Phó Vụ Pháp chế Thanh tra Ban Tôn giáo CP

-                 Các cơ quan báo chí, đài phát thanh trong nước và Quốc tế

-                 Dư luận đồng bào trong và ngoài nước

Tôi tên là Thích Nữ Đàm Thoa (tức Lý thị Hà), sinh năm 1969 (38 tuổi). Hộ khẩu thường trú chùa Nguyệt Nham - thôn Liễu Nham - xã Tân Liễu - huyện Yên Dũng - tỉnh Bắc Giang. Tôi làm đơn này tố cáo các cán bộ công an của Bộ công an và tỉnh Bắc Giang đã tổ chức bắt cóc tôi đưa vào Trung tâm bảo trợ xã hội tỉnh Bắc Giang vào ngày 15-11-2006. Sự việc như sau :

Sáng ngày 14-11-2006, tôi đến chơi nhà bà Nguyễn Thị Thuận, một người phật tử và cũng là 1 dân oan, nhà ở xóm 4A - thôn Đình Hoàng - xã Cổ Nhuế - huyện Từ Liêm - ngoại thành Hà Nội. Đến 12 giờ trưa, tôi thấy có 2 công an của Tổng cục an ninh - Bộ công an và Sở công an Hà Nội không mặc quần áo quân phục, không đeo biển, nhưng 2 công an này chuyên theo dõi ghi tên bà con đi khiếu kiện nên chúng tôi biết mặt, biết tên nữ là Minh (là CA An ninh Sở CA TP. Hà Nội), nam là Tùng (là công an an ninh Bộ Công an) và ông Đào Duy Lục công an cảnh sát khu vực, ông Ngô Văn Bằng công an viên xã Cổ Nhuế đến nói là kiểm tra nhân khẩu. Qua trao đổi họ nói: “Nếu bà Thuận có mời tôi ở lại chơi vài hôm thì phải làm thủ tục khai báo tạm trú cho tôi và họ còn bắt bà Thuận phải viết giấy cam kết. Nội dung giấy bảo lãnh là bà Thuận cho tôi ở và không được cho tôi đi đâu ra ngoài đường phố từ ngày 14-11-2006 đến ngày 21-11-2006” và do cô Minh công an đọc cho bà Thuận chép lại. Đến 16 giờ chiều anh Tùng và chị Minh công an vẫn còn ngồi ở nhà bà Thuận cùng chúng tôi, 17 giờ chị Minh nói ông công an viên của xã Cổ Nhuế đưa cho tôi 1 tờ khai nhân khẩu, bảo tôi viết và ký tên để họ làm thủ tục tạm trú cho tôi. Nhưng đến tối khoảng 19         giờ thì tôi thấy có các ông Nguyễn Văn Thư, Nguyễn Văn Thanh là công an của tỉnh Bắc Giang, ông Nguyễn Công Bằng cán bộ Ban tôn giáo tỉnh Bắc Giang vào nhà bà Thuận. Các ông này cũng không mặc quân phục, đeo thẻ làm việc khi vào nhà cũng chỉ giới thiệu bằng mồm, chứ không có giấy tờ gì đưa ra và họ nói : “chúng tôi được lãnh đạo tỉnh cử ra Hà Nội đón nhà sư về giải quyết việc khiếu kiện”. Nghe vậy, tôi yêu cầu : “Các ông bỏ giấy tờ mời ra, nội dung giấy mời như thế nào ? Nếu đúng giấy mời tôi về giải quyết trả chùa thì tôi sẽ về, còn lại bảo tôi về rồi vào Nhà khách UBND tỉnh như những đợt trước để lừa tôi thì tôi không về. Hơn nữa bây giờ tối đêm như thế này thì tôi cũng không về cùng các ông”. Nghe tôi nói vậy, hơn nữa trong nhà có nhiều người nên họ đành đi về và nói lại ngày mai chúng tôi sẽ xuống đến đón nhà sư về tỉnh làm việc.

Sáng ngày 15-11-2006, khoảng 8 giờ 30 các ông công an của tỉnh Bắc Giang, Bộ công an, xã Cổ Nhuế và Huyện Từ Liêm có mặt tại nhà bà Thuận. Họ tự ngồi viết biên bản, nội dung là tôi tự nguyện về theo họ và họ đọc cho tôi nghe và bảo tôi ký. Tôi nghe xong không đồng ý và không ký và đề nghị họ đưa giấy mời tôi về tỉnh làm việc cho tôi xem, thì họ vẫn loanh quanh và không đưa được 1 văn bản nào. Tôi trả lời thẳng là tôi không tự nguyện về cùng các ông, biết không làm gì được họ lại kéo nhau đi về lấy giấy, hẹn 14 giờ chiều quay lại đưa cho tôi và cho 2 công an của xã và huyện ở lại canh giữ tôi. Nhưng sự thực đến chiều tôi ngồi chờ mãi đến 16 giờ 30 họ mới xuất hiện, khi tôi hỏi giấy họ không có đưa ra mà lúc này họ gọi rất đông người là dân phòng và công an, khoảng gần 30 người đến áp đảo tôi. Họ lệnh cho dân phòng, công an xông vào kéo tay tôi lôi ra, ấn tôi vào ô tô như một con vật trước sự chứng kiến bất bình của mấy chục người dân quanh đấy. Mặc dù lúc đó tôi đã gọi điện thoại cho bà Lê Thị Kim Oanh là chuyên viên của A41 - Bộ công an là cán bộ phụ trách Tôn giáo trình bày việc tôi bị công an cưỡng chế. Bà Oanh có nói : “Nhà chùa cứ đợi đấy không đi đâu, làm sẵn giấy cam kết chấp hành quy chế của thành phố để bà Oanh và bà Giới Cục trưởng cục an ninh lên làm thủ tục cho tạm trú tại đấy. Hiện nay bà Oanh đang đợi bà Giới đến đi cùng lên chỗ tôi ở và nói tôi chuyển máy cho các ông công an đang đứng gần đấy để bà nói chuyện với họ. Nhưng mặc cho tôi đề nghị chờ các bà công an lên thì ông Thư công an tỉnh, ông Tùng công an bộ vẫn bác bỏ và khẩn trương lôi tôi đi để hoàn thành nhiệm vụ bắt tôi.

Đến 20 giờ họ chở tôi về đến Trung tâm bảo trợ của tỉnh Bắc Giang bắt tôi ngồi yên ở trên xe, hơn tiếng sau họ gọi nhiều công an và nhân viên của Trung tâm đến trấn áp, kéo lôi tôi xuống. Trong lúc này họ giằng xé rách, nát quần áo của tôi có kẻ còn đấm vào bụng, định cướp điện thoại di động, giấy tờ tài liệu của tôi và vu cho tôi là bị thần kinh nặng. Sau đó lôi nhốt tôi vào trong 1 buồng cho người canh giữ ở bên ngoài. Đến hơn 22 giờ đêm thì có 10 người đàn ông vào phòng tôi nghỉ xưng là công an, bảo vệ và nhân viên của Trung tâm mời tôi làm việc. Tôi phải la to lên : “Bây giờ là nửa đêm sao các ông không để ban ngày lại làm việc ban đêm mà các ông cũng không có thẻ, không mặc quân phục tôi làm sao tin các ông là công an được” . Họ sợ tôi kêu nữa làm bà con thức giấc nên họ rút đi.

Ngày hôm sau 16-11-2006, lúc nửa đêm khoảng 24 giờ tôi mệt quá đang nghỉ trên giường thì ông Phú bảo vệ của Trung tâm tưởng tôi đã ngủ say, nên cậy cửa lẻn vào bóp cổ tôi định giết người diệt khẩu phi tang chứng việc công an đã bắt cóc đưa tôi về đây. Nhưng do tôi vẫn còn thức, tôi chống lại được và cũng đúng lúc đấy có 1 cô ở phòng bên cạnh đi sang, vào phòng tôi thấy vậy tên Phú chạy mất.  

Trưa ngày 16-11-2006 lúc 12 giờ tên Phú lại đến cùng ông Mạnh bảo vệ Trung tâm và một số công an, cán bộ của Trung tâm khoảng gần 30 người kéo vào phòng tôi. Họ tự ý đạp cửa xông vào trong phòng, người giằng lấy radio của tôi rồi đập vỡ, người giữ chân, người giữ tay tôi để cho người khác nắn kiểm tra khắp người tôi và cướp đi điện thoại di động hiệu SAMSUNG E 600 trị giá 5,2 triệu đồng cùng số tiền gần 4 triệu đồng tôi đang cất ở áo trong. Cô Hường và cô Tĩnh là bác sỹ của Trung tâm còn lục túi cà sa của tôi lấy 1 máy ghi âm và một số giấy tờ. Mặc cho tôi phản đối, họ vẫn lấy hết các đồ dùng, tiền bạc điện thoại của tôi mà không có 1 biên nhận nào. Đến 15 giờ chiều bị tôi lên án dữ dội, ông Mạnh bảo vệ ra nói : “chúng tôi không cướp của bà, chúng tôi làm theo lệnh của công an thu giữ để kiểm tra”. Tôi hỏi lại nếu thu giữ thì phải có biên bản chứ, công an ra lệnh thì lệnh đâu, tên này không trả lời được bèn trốn mất.

Nghiêm trọng hơn đến 17 giờ trong lúc tôi đang nằm ở trên giường, cô Hường bác sỹ của trung tâm vào tưởng tôi đang ngủ, bèn cho 1 gói bột trắng vào ca nước của tôi. Việc này có 1 cháu bé trong trung tâm cũng nhìn thấy và cháu đã hỏi cô này : “tại sao cô lại pha thuốc vào nước uống của nhà chùa”, cô này vội chạy mất.

Trong suốt  thời gian tôi bị giam giữ trong trung tâm bảo trợ từ đêm ngày 15-11-2006 đến sáng ngày 23-11-2006, tôi luôn luôn bị canh giữ trong phòng, ban đêm luôn bị người đến quấy nhiễu bắt tôi phải mở cửa và đòi tôi phải ra làm việc. Tôi phải phản đối ; “Tôi có là tù nhân đâu mà các ông giam giữ trái phép và ngay cả bị tù thì cũng không ai làm việc vào ban đêm hay các ông công an tỉnh Bắc Giang quen đàn áp, khủng bố hỏi cung ban đêm như việc hỏi cung các nhà sư trong vụ Trộm tượng cổ nổi tiếng vừa qua. Ban ngày thì không thấy ai hỏi han gì, mà đêm đến thì lại kéo dàn hàng mấy người đến quấy rối yêu cầu làm việc”.

Đến ngày 23-11-2006, hồi 9 giờ sáng có nhiều ông công an đến phòng tôi trong đó có ông Nguyễn Văn Sơn đã đọc văn bản viết sẵn có ghi trả tôi điện thoại, máy ghi âm, radio. Nhưng các đồ vật này đều bị phá hỏng không dùng được nên tôi không đồng ý nhận. Trong biên bản không hề nói tại sao bắt cóc tôi, cướp đồ đạc tiền bạc của tôi, xé rách quần áo tôi cũng như không nói đến trả lại số tiền các ông đã lấy của tôi, do đó tôi không ký biên bản. Các ông này đã cho người lôi tôi ra như hôm đã lôi bắt tôi tại Hà Nội đẩy ra cửa Trung tâm trước sự chứng kiến của hàng chục, hàng trăm người trong trại và dân quanh vùng.  

Cũng trong thời gian này bà con, người thân của tôi biết tin tôi đang ở trong Trung tâm đã đến xin gặp và tiếp tế cho tôi nhưng cán bộ công an ngăn cản không cho gặp và còn đặt điều tôi không có ở đấy để không cho tôi được nhận tiếp tế.

Hành động bắt cóc người trái phép của công an các cơ quan Bộ, tỉnh Bắc Giang đối với tôi giữa 1 đất nước văn minh và đang giao lưu mở cửa với toàn thế giới là hành vi không thể chấp nhận được. Cũng như 1 cơ sở nhân đạo là Trung tâm bảo trợ xã hội  nuôi dưỡng người già cô đơn, trẻ em lang thang lại là nơi tổ chức cướp tài sản riêng của tôi : điện thoại di động, máy ghi âm, tiền bạc, đập nát radio và vu khống, bôi nhọ danh dự nhân phẩm tôi là thần kinh nặng  và giam giữ người trái phép. Thầy thuốc của trung tâm lại có những hành động nhằm xâm hại tính mạng tôi, vậy có xứng danh thầy thuốc như mẹ hiền không ? Những việc làm của các cán bộ công an và cán bộ Trung tâm bảo trợ tỉnh Bắc Giang đã  vi phạm vào các điều luật :

-         Điều 122 : Tội vu khống

-         Điều 123 : Bắt giữ người trái pháp luật

-         Điều 133 : Tội cướp tài sản

-         Điều 134 : Tội bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản

Và các quyền

-         Quyền tự do đi lại, tự do cư trú của công dân

-         Quyền không bị xâm hại về thân thể, tài sản và danh dự

Những hành động vi phạm trên cần phải được lên án kịch liệt, những cán bộ công an như ông Tùng công an Bộ, bà Minh công an Hà Nội, ông Thanh, ông Thư công an tỉnh Bắc Giang, ông Bằng Ban tôn giáo tỉnh và các bà Hường bác sỹ, ông Phú bảo vệ của Trung tâm bảo trợ xã hội  của tỉnh Bắc Giang đã xứng đáng là : “Cán bộ là đày tớ của dân” hay là đày dân là chính. Vì vậy, tôi làm đơn này khẩn thiết tố cáo những hành vi trái pháp luật trên của công an các Bộ, Tỉnh Bắc Giang và cán bộ Trung tâm bảo trợ xã hội  tỉnh Bắc Giang, để nghị các Quý Ông xem xét và giải quyết để lập lại công bằng xã hội, để không còn người dân nào phải sống lo lắng bị bắt cóc, bị cướp đoạt tài sản công khai như tôi giữa 1 đất nước hòa bình như đất nước Việt Nam bởi một nhóm người nhân danh là người nhà nước, là công an cộng sản Việt Nam.

Xin trân trọng cám ơn các Quý vị.

Kính đơn

 

                                                                 Thích Nữ Đàm Thoa

 

Hiện trú tại mái hiên nhà vệ sinh công cộng vườn hoa Mai Xuân Thưởng - Hà Nội

Điên thoại di động số :0936 094 015