Bà Nguyễn Thị Châu- ĐƠN TỐ CÁO KHẨN CẤP GỬI CÁC CẤP CÓ THẨM QUYỀN 

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

------***-----

 

ĐƠN TỐ CÁO KHẨN CẤP

GỬI CÁC CẤP CÓ THẨM QUYỀN

Về việc công an phường Thụy Khuê là Phan Đăng Hải đánh người dân oan gây thương tích là Nguyễn Thị Châu - xã Đồng Tâm, huyện Đồng Phú, tỉnh Bình Phước đã 9 năm đi khiếu kiện đúng pháp luật bị chính quyền địa phương cướp đất ở bán cho người khác, cướp tài sản. Nay lại bị CA phường Thụy Khuê đánh gây trọng thương.

 

Kính gửi: .................................................................................

..................................................................................

 

Tên tôi là:       Nguyễn Thị Châu - 51 tuổi

Chồng tôi là:   NguyễnVăn Khải - 52 tuổi

Trú quán: Đội 3, ấp 2, xã Đồng Tâm, huyện Đồng Phú, tỉnh Bình Phước.

Tôi là người dân oan, bị chính quyền địa phương cướp mất 2 thửa đất mà vợ chồng gia đình tôi đã bỏ bao mồ hôi xương máu để khai hoang phục hóa được số Dt đất là: thửa 1 là 180m2 là đất thổ cư làm nhà ở và 8.400m2 đất khai hoang phục hóa để sinh sống. Đến năm 1993 chính quyền địa phương đã làm đầy đủ thủ tục về pháp lý cho gia đình tôi được định cư trên 2 thửa đất đúng pháp luật, một hậu quả khôn lường đã ập đến gia đình tôi, đó là ngày 6/7/1997 ông Nguyễn Văn Thành - GĐ Nông trường Đồng Xoài, ngang nghiên thuê một băng đầu gấu xã hội đen đến phá nhà, cướp của đuổi gia đình tôi ra khỏi nhà. Trong khi ông Thành không có một giấy tờ hợp pháp gì mà vẫn được chính quyền địa phương bảo lãnh. Ông cướp đất của tôi bán cho ông Tỷ người cùng ấp. Khoảng thời gian ngắn là 20 ngày ông Tỷ đã xây nhà hợp pháp trên mảnh đất của gia đình tôi. Lúc này gia đình tôi đã phải di chuyển về thửa đất thứ 2 là đất khai phá để sinh sống bao năm nay, tạm thời dựng một nhà nhỏ để gia đình có chỗ che nắng, che mưa thì ông Nguyễn Tiến Hưng - Chủ tịch tỉnh đã ra quyết định số 1551/QĐ-UB và Nguyễn Đình Nham ra quyết định 09/QĐ-UB trái pháp luật để cướp trắng lô đất thứ 2 của tôi cùng tài sản gần 7 cây vàng. Trong 2 lô đất trên gia đình tôi đã ở ổn định trên 10 năm qua không có tranh chấp gì và đóng đầy đủ mọi nghĩa vụ thuế đất hợp pháp trước pháp luật. Giờ đây 2 ông chủ tịch xã và tỉnh đã lợi dụng chức quyền để ra quyết định, cấu kết với GĐ lâm trường để mua đi bán lại, hết người này qua người khác, nhằm mục đích cướp trắng tài sản của gia đình tôi. 9 năm qua gia đình tôi đã có đơn khiếu nại kêu cứu từ địa phương tới TW, địa phương thì không giải quyết, lên tới TW thì đã có một chút ánh sáng đến với gia đình tôi, ngày 8/9/2006 công văn số 1731/TTCP-V6 đã được sự chỉ đạo của Phó Thủ tướng Trương Vĩnh Trọng, các cơ quan liên ngành của TW là Thanh tra Chính phủ, Bộ Tài nguyên & môi trường, UBND tỉnh Bình Phước cùng với người bị mất đất + tài sản là tôi được mời về đối thoại tại địa phương vào hồi 14 giờ, thứ 6 ngày 15/9/2006.

Kính thưa các quý vị có thẩm quyền ở TW và địa phương.

Công văn của TTCP viết từ hôm 8/9, nhưng đến tận 11/9 thì tôi mới trực tiếp nhận được CV. Vì điều kiện hoàn cảnh của tôi, 2 năm nay phải ở TW để nhặt rác, làm thuê để sinh sống và đưa đơn kêu cứu lên về kinh tế tôi không có thừa, liền mục lúc có tiền triệu để tầu xe vào trong quê, và hơn nữa thời gian lại quá gấp, có xin được tiền về thì cũng không kịp thời gian để đối chất, nên ngay ngày 11/9/2006 tôi đã làm đơn khẩn cấp, đề nghị với đoàn thanh tra cảm thông cho hoàn cảnh của tôi, cho tôi được về cùng chuyến xe với đoàn, nhưng đoàn thanh tra đã không chấp nhận và từ hôm đó tới nay tôi đã liên tục đến các ông có thẩm quyền như Phó tổng Thanh tra Mai Quốc Bình và Tổng Thanh tra Trần Văn Chuyền và khu TT Hoàng Cầu kêu cứu thảm thiết nhưng cũng vô vọng.

Vào hồi 9h30' sáng ngày 17/9 tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng, nơi bà con thường xuyên đi đưa đơn và ngồi nghỉ tại đây thì một đoàn người khoảng 10 công an mặc dân sự xông vào đoàn người bà con chúng tôi đang ngồi tại vườn hoa để cướp biểu ngữ mà mỗi người chúng tôi đều viết tên tuổi vụ việc để kêu oan với các cấp và các vị lãnh đạo ở cấp TW, trong khi đó tôi đang nằm ngủ trên tờ biểu ngữ tại vỉa hè thì có 2 công an mặc thường phục lôi tôi dậy, quăng người tôi ra khỏi tờ biểu ngữ rồi giằng lấy, tôi lồm cồm bò dậy đòi tờ biểu ngữ đó thì 2 công an xông vào đánh tôi lăn quay ra đường giao thông. Tiếp theo có hàng chục công an vây xung quanh không có sự ngăn cản, không hề có trách nhiệm phản đối lại việc làm của một công an lại dùng võ thuật để đánh một người dân oan dã man đến vậy. 10h30' tôi cùng chị Luyện, Xuân, Thoa chạy đến nhà ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng để kêu cứu. Công an đưa về số 1 Mai Xuân Thưởng, lúc này khoảng 50 - 60 công an, đa số mặc thường phục bắt chúng tôi lên xe số 31A 5655 chở về quận Tây Hồ bắt khai báo tường trình. Đến khoảng 20h lại cho xe chở về phường Thụy Khuê. Tại đây họ trả xe và đồ đạc của tôi, tôi nói: "Một ngày tôi đi rửa bát, nhặt rác được 20.000đ, các anh bắt tôi vào đây, hôm nay tôi không có tiền để ăn, các anh phải trả tiền cho tôi". Phó CA phường Thụy Khuê Phan Đăng Hải đấm, đá tôi, đồng thời nói: "Đ. mẹ mày, tiền này, xe này" làm tôi ngất xỉu ngay tại cổng đồn. Bà Dấn chạy về gọi sư thầy Thích Đàm Thoa và kêu khóc: "Thầy ơi, công an đánh chết bà Châu rồi". Sư thầy Đàm Thoa lên tới nơi, thấy tôi vẫn nằm bất động liền lấy điện thoại ra gọi cho luật sư bảo vệ nhân quyền quốc tế và đòi chở tôi về, song công an không cho, sau đó họ bảo nhà sư cứ về đi để chúng tôi đem về cho. Sau khi nhà sư về tìm không thấy tôi đâu cả, lại lên đồn Thụy Khuê lần nữa đi cùng chị Lộc, họ bảo cứ về đi, có khi ở vườn hoa. Lúc đó vào khoảng 20h30' ông công an tên Phạm Quảng chở tôi bằng xích lô về vườn hoa Mai Xuân Thưởng đổ bãi cỏ. Tại đây tôi nằm bất động, sau đó chị em cùng cảnh ngộ mới tìm thấy tôi đem cấp cứu tại chỗ.

Như vậy, trong một ngày tôi đã bị công an đánh tới 2 lần.

Tới 9h30' sáng ngày 18/9/2006 chị em mới khiêng tôi nằm tại cổng số 1 Mai Xuân Thưởng đề nghị được cứu chữa thì công an của Bộ và Mai Xuân Thưởng, CA phường Thụy Khuê đã gọi xe cấp cứu của bệnh viện Sanhpôn đến để đưa tôi đi bệnh viện. Trong khi đó công an Phạm Quảng nói, tôi nghe rõ: "Đ. mẹ, cho nó nằm đấy xem có được đến 2h chiều không, nó cứ làm trò".

Trước khi đi bệnh viện thì bà con dân oan có yêu cầu là phải lập biên bản để lực lượng công an có trách nhiệm với tôi thì lúc đó công an đã chỉ đạo 2 bác sĩ đi trên xe cùng với công an đã không lập biên bản mà còn cướp người bị hại. Khi tới bệnh viện thì không thấy 1 công an nào có trách nhiệm để làm việc với y, bác sĩ mà chỉ xuất hiện một phụ nữ lạ mặt luôn bám sát theo dõi chúng tôi, chúng tôi đi ra thì chị ta đi vào rủ rỉ với bác sĩ điều gì mờ ám mà chúng tôi không rõ. Chính vì vậy mà tôi là người bị hại hiện nay toàn thân đau nhức, không cựa quậy nâng người dậy, đầu tôi đau nhức nổi u từng đám, khi siêu âm tim, gan, phổi thì 2 bác sĩ nói chỗ lá nách có vết máu đọng. Lúc này lại xuất hiện người phụ nữ theo dõi chúng tôi từ trước lại đi vào nói với người viết kết luận bệnh án nội dung được sửa đổi thành nghi chấn thương lá nách. Khi tôi chụp chiếu xương thì toàn thân không cử động được mà kết luận của bác sĩ lại bảo không làm sao cả. Từ lúc nhập viện tới 21h đêm không có một công an nào có trách nhiệm với tôi mà toàn là bà con dân oan khiếu kiện của 2 miền đến chăm lo, săn sóc tôi. Tại khoa Chấn thương chỉnh hình  khoảng 21h đêm thì có y tá gọi người nhà của bệnh nhân Châu lên đóng tiền viện phí là 100.000đ. Lúc đó có bà Định, bà Lộc có lên khoa chỉnh hình nói chuyện với bác sĩ trực tại khoa là cho bệnh nhân Châu nằm tại bệnh viện, ngày hôm sau chúng tôi sẽ có trách nhiệm nói với công an tới làm thủ tục thanh toán tiền viện phí cho nạn nhân Châu vì nạn nhân bị công an đánh trọng thương và từ 9h sáng đến 21h đêm tôi mới được 2 viên thuốc giảm đau của bác sĩ cho, ngày hôm sau 19/9 mới được phát thuốc giảm đau và các loại thuốc vitamin. Cho đến chiều ngày 19/9 mới được tiếp nước và ông Phó Giám đốc bệnh viện trấn an tôi là: "Cứ yên tâm điều trị, không phải mất tiền, bao giờ khỏi mới xuất viện".

Nay tôi đề nghị các cơ quan chức năng của TW hãy vì lương tâm và trách nhiệm, coi sinh mạng của người dân cũng chính như mạng sống của các vị mà điều tra xem xét tại hiện trường nạn nhân là tôi đang nằm tại bệnh viện Xanhpôn và phải có biện pháp truy xét những công an đã lợi dụng chức quyền có tổ chức cố ý đánh người gây trọng thương cho sinh mạng một phụ nữ gần 60 tuổi. Đề nghị các cấp có thẩm quyền yêu cầu công an phường Thụy Khuê là Phan Đăng Hải phải có trách nhiệm chăm lo về mọi phí tổn trong thời gian tôi nằm viện và kể cả khi tôi chưa hồi phục sức khoẻ.

Rất mong các cấp có thẩm quyền xử lý, để cứu những người dân oan chúng tôi đừng để chúng tôi quá thất vọng về những việc làm vô nhân thất đức của Phan Đăng Hải ô danh tới danh dự của một chiến sĩ công an Việt Nam và những công an thoái hóa biến chất như Phan Đăng Hải cần phải loại bỏ để làm gương cho những người khác, lấy lại niềm tin cho nhân dân chúng tôi. Nếu quý vị không xem xét vụ việc này thì tôi sẽ là người đưa lên công luận quốc tế và sẵn sàng sống chết với bất kể ông nào, cấp nào dù to đến đây tôi cũng sẽ liều mình với quý vị.

Tôi xin cam đoan sự việc tôi tố cáo trên là sự thật, nếu sai tôi sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Hà Nội, ngày 18 tháng 9 năm 2006

Người tố cáo

 

 

Nguyễn Thị Châu