Tin nhanh gửi các thông tin báo đài hải ngoại Xin hãy quan tâm lên tiếng yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam phải dừng ngay hành động dã man đánh đập dân oan chúng tôi  

Ngày 19 tháng 09 năm 2006

Ngày vẫn qua ngày, đoàn dân oan của các tỉnh vẫn lần lượt đổ về tại vườn hoa số 1 Mai Xuân Thưởng. Hầu như hôm nào cũng có khoảng 200 người dân kêu oan của các tỉnh, bà con vẫn thường cơm nắm muối vừng ngủ bãi nằm sương tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng để kêu cứu.

Hôm nay, ngày 19/9 có hai đoàn nông dân nhất là tỉnh Bắc Giang, Bắc Ninh + Quảng Ninh và bà con ở Miền Nam, miền Trung mỗi đoàn có khoảng ngót 50 người. Nguyện vọng của nhân dân mỗi đoàn chỉ mong sao được cán bộ cấp TW chỉ đạo giải quyết cho đúng pháp luật, nhưng đợi hết ngày này qua ngày khác dân oan chỉ nhận được sự chỉ đạo chung chung lẩn trốn vô trách nhiệm của Cán bộ tiếp dân tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng vì vậy khoảng 4,30’ chiều ngày 19/9/2006 đòan dân oan của Bắc Giang đã mặc áo xô đeo khăn tang, trong áo xô trắng đều mang dòng chữ:

- Đả đảo quan tham dưới trên bao che tham nhũng của tỉnh Bắc Giang.

- Đả đảo bí thư tỉnh ủy Đào Xuân Cần cướp hết nhân quyền của dân tỉnh Bắc Giang.

- Hỡi thủ tướng ơi hãy nghiêm trị bọn tham nhũng trả lại nhân quyền cho dân.

- Yêu cầu các ông cấp TW phải trả mọi nhân quyền cho dân không được lừa dân, bịt dân như bao năm nay.

- Đả đảo Hoàng Như Hải, không xứng đáng là cán bộ tiếp dân tại Mai Xuân Thưởng quan liêu hách dịch cửa quyền yêu cầu cắt chức Hoàng Như Hải

Đoàn người dân oan tỉnh Bắc Giang đã chờ đợi 02 ngày không được xem xét nguyện vọng để giải quyết theo đúng luật mà tên Hải còn buông những lời hỗn xược vô học không xứng đáng là một cán bộ tiếp dân, còn nói với dân chúng tôi và những người dân Bắc Ninh (tao không tiếp chúng mày, tao đuổi chúng mày ra cho chúng mày tha hồ đi kiện, con kiến mà kiện củ khoai).

Dân chúng tôi bức xúc trước những lời hỗi xược của những kẻ thóai hóa biến chất  như tên Hải, nên đòan dân oan chúng tôi đã kéo nhau sang số 1 Hoàng Hoa Thám, nơi văn phòng Nhà nước và Chính phủ hô vang khẩu hiệu mà chúng tôi vừa viết trên. Khoảng nửa tiếng sau thì lực lượng công an vừa là công an mặc sắc phục và an ninh khoảng 100 người đã đến để xô đẩy chúng tôi về tại khu tiếp dân số 1 của Mai Xuân Thưởng. Chúng tôi đành phải quay lại vườn hoa vì lực lượng công an quá đông, đã áp đặt chúng tôi. Và tối hôm đó chúng tôi lại ngủ bãi vườn hoa Mai Xuân Thưởng để ngày mai lai tiếp tục cuộc hành trình đi đòi quyền lợi nhà cửa đất đai đã bị các quan tham địa phương lấy mất.

- Ngày 20/9/2006 đoàn người dân oan của tỉnh Bắc Giang họ lại tiếp tục mặc áo biểu ngữ như buổi chiều hơm trước diễu hành đi bộ tư Mai Xuân Thưởng xuống 35 Ngô Quyền xuống tới nơi đây dân chúng tôi vẫn hô biểu ngữ như chiều hôm trước thì khoảng ít thời gian sau lực lượng công an của phường Phan Chu Trinh quận Hoàn Kiếm cùng với Công an an ninh của Bộ đã vi phạm luật pháp bắt dân chúng tôi nhốt bà con tại phường và quận mà không cần có giấy tờ gì cả, công an của chế độ cộng sản hiện nay đúng là được quyền hành sử với dân bất kể lúc nào thích bắt thì bắc, thích giam thì giam, thậm chí còn tống chúng tôi lên xe nhiều tên mang danh là an ninh nhưng không khác gì trộm cướp xã hội đen, đã hành hung đánh đập du đẩy làm bà con ngã sấp ngã ngửa  trên xe và cả dưới mặt đất, mỗi người dân oan dù là bà già ốm yếu ở tuổi ngót 80 cũng được lực lượng chủ lực của công an săn sóc ít nhất là 2 người xốc lách đẩy lên xe còn bà nào có thừa vinh hạnh thì được 5 công an săn xốc lách săn sóc kỹ lưỡng quẳng lên xe. Dân chúng tôi khoảng tầm 10h-11h thì bị lực lượng công an nhốt vào phường và quận đó là phường Phan Chu Chinh, tại đây họ chẳng có cái gì để hỏi dân chúng tôi ngoài vấn đề lấy lời khai và bắt ký. Khoảng chiều tối thì có xe của tỉnh Bắc Giang lên đưa hết chúng tôi về tại trại kế. Tại đây chúng tôi lại được phân chia mỗi người một phòng hỏi cung còn hơn là một tù nhân, vẫn thủ tục kê khai xong cán bộ trại kế hành sử với bà con dân oan tỉnh Bắc Giang một cách rất là thô bạo chúng đuổi bà con ra khỏi cổng trại đóng sầm cửa lại, quả thực cán bộ tham quan trên dưới của Bộ máy công quyền tỉnh Bắc Giang đúng là những kẻ chúa bịt bợm, lừa đảo đều cáng vô liêm xỉ. Chúng định giở cái trò định hành dân oan Bắc Giang nếu bà con có tội thì chắc chắn chúng cũng xử sự không khác gì những can phạm của vụ án trộm cắp cổ vật tỉnh Bắc Giang. Khoảng hơn 11h đêm thì chúng tôi mới đi bộ về tới tại riêng của  nhà Đào Xuân Cần ở số 8 Đường Xuân Giang tỉnh Bắc Giang.  Bà con đã nằm ngay tại cổng nhà sáng hôm sau thì ông Cần mời vào nhà và chúng tôi yêu cầu ông phải xem xét vụ việc oan sai của dân thì ông nói ông phải đi họp TW bây giờ và có điện cho Bí thư Trọng  nhưng bà con biết chắc có gặp cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì vì các quan tham của tỉnh Bắc Giang đã có nhiều lần hứa với dân lắm rồi nhưng tất cả vẫn chỉ là con số không.

Thưa các vị có trách nhiệm ở cấp TW và các quý Hải ngoại luôn quan tâm tới nhân quyền của người dân oan Việt Nam.

Tất cả các quan to nhỏ từ địa phương tới TW của 64 tỉnh thành đều là thực hiện một mục tiêu (thằng to thì ăn to, thằng nhỏ thì ăn nhỏ).  Nên ngàn tỷ những mảnh đời bất hạnh của người dân Việt Nam chúng tôi đã bị chúng cướp sạch trần như nhộng, giờ đây chỉ còn một huy vọng, một niềm tin vào công luận của đại hội đồng Liên hợp quốc lên tiếng yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam phải thực hiện được nguyện vọng của dân là đất nước Việt Nam cần phải có đa đảng (thì người dân chúng tôi mới có được công lý và nhân quyền.

Đêm 20 rạng ngày 21 tháng 9 năm 2006

Lại một sự việc xảy ra mà dân chúng tôi không thể ngờ tới đó là lực lượng công an phường Thụy Khê chỉ trong 3 ngày mà tập kết hành sử đánh đập dân oan 2 buổi liền, đêm 20 vào hồi 18h một đòan người khoảng gần 20 tên xã hội đen đã xông vào như những tên giặc cướp, bọn chúng xông vào đòan người tỉnh Quảng Ninh đang nằm ngủ tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng cứ thế là chúng dùng võ thuật đánh đập túi bụi vào những phụ nữ bà già thanh niên không khác gì những tội phạm. Bất bình trước vụ việc này đòan người đi ở lòng đường quanh khu vườn hoa đã đổ lên để vạch mặt bọn công an dả danh tội phạm để hành dân và rất nhiều người  thanh niên người dân đã xông vào đánh nhau với bọn chúng để cứu dân. Đoàn người tập trung lúc này đông ngẹt và dân chúng tôi đã bắt được một tên công an mang phù hiệu là Dương Sông Lam là công an tại phường Thụy Khê mang ký hiệu 112461 và yêu cầu tên này phải bỏ phù hiệu lại vì chính tên này đã giải vây cho đồng đội biến thành xã hội đen để đánh dân oan, trong những người dân bị hại có một phụ nữ bị đánh bất tỉnh phải nằm bấp cứu bệnh viện Sanh pôn mà không biết giờ đây tình hình sức khỏe thế nào chưa được rõ, đây là một dấu hiệu quá là tàn ác của chế độ cộng sản ngày nay mà những người dân như chúng tôi không bao giờ ngờ tới. Sự việc này phải có sự chỉ đạo từ trên thì những kẻ công an biến thành giặc mới được quyền hành hung đàn áp dân bất kể lúc nào ngày hoặc đêm.

 

Hà Nội, sáng ngày 21 tháng 09 năm 2006

         Nhóm phóng viên tại Hà Nội

Trung Kiên

 

Cộng hòa xã hội chủ nghĩa việt nam

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

 

Đơn tố cáo khẩn cấp gửi các thông tin quốc tế

Vụ việc Công an phường Thụy Khê, công an Hà Nội là Bộ công an thường xuyên ăn mặc quần áo dân sự không đeo phù hiệu đàn áp đánh đập dân oan khiếu kiện cướp tài sản của dân kể cả ban ngày, lẫn ban đêm.

 

Kính gửi:  Các quý vị lãnh đạo cùng các vị tối cao ở cấp cao TW

 

1. Tôi Đỗ Thị Hương 41 tuổi em ruột Đỗ Thị Gặt.

2. Phạm Đình Hùng 50 tuổi khu 9 Thị trấn Cái Rồng tỉnh Quảng Ninh.

3. Nguyễn Thị Gấm 65 tuổi công nhân ngành than nghỉ hưu.

Trú tổ 7 khu 10A phường Bãi Cháy, thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh.

Chúng tôi 3 người có tên trên đây Đại diện cho 41 dân oan của tỉnh Quảng Ninh bị chính quyền xã, huyện, thành phố, tỉnh Quảng Ninh trà đạp nhân quyền đã có thời gian nhiều năm như cướp đi tài sản, cướp nhà, đất của chúng tôi trong toàn tỉnh không có ai đứng ra giải quyết lên tới TW thì bị bao che còn bị đánh đập khốn khổ như bà Gặt hiện nay đang nằm tại bệnh viện sinh viên

Thưa các quý vị ở cấp TW: đồng dân oan chúng tôi cực lực lên án công an phường Thụy Khê công an Hà Nội; hành hung khủng bó, đàn áp đánh đập dân oan chúng tôi vào hồi 20h đêm ngày 20/9/2006.

Đòan dân oan chúng tôi ở Vân đồn thuộc tỉnh Quảng Ninh gồm có 41 người từ tỉnh Quảng Ninh về văn phòng Chính phủ số 1 Mai Xuân Thưởng  từ ngày 18+19-9-2006 chờ đợi tại vườn hoa Lý Tự Trọng đối diện văn phòng số 1 Mai Xuân Thưởng ngủ qua đêm tại nơi đây để chờ sự giải quyết.

Đột nhiên 20h đêm ngày 20/9/2006 có 5 công an phường Thụy Khê 4 công an có mặc quân phục không đeo phù hiệu đứng làm cảnh vệ cho 1 công an mặc quần áo đen giả danh đầu gấu. Hung giữ xông vào đám công dân kêu oan, đang nằm ngủ tại vườn hoa. Hành hung sua đuổi, dân chúng tôi có trẻ, già chưa kịp dậy thì tên Công an giả danh đầu gấu, hung giữ xông vào đánh đập bà con túi bụi “Chị Đỗ Thị Gặt bị trọng thương trầm trọng ngất sửu khoảng 20 phút sau vẫn không được cấp cứu” sau đó Dương Sông Lam công an quận Tây Hồ phường Thụy Khê giải vây cho đồng bọn chạy chốn. Nhờ lực lượng nhân dân Hà Nội kết hợp dân oan chúng tôi không đếm được vì đông người, nên đã bắt giữ đựơc Dương Sông Lam. Chúng tôi có yêu cầu Dương Sông Lam lập biên bản cho nạn nhân Đỗ Thị Gặt. Bị công an phường Thụy Khê hành hung đánh đập.

Công an Dương Sông Lam cố ý không lập biên bản không đeo phù hieuẹ để “vô tang chứng” dương Sông Lam cứ khoanh tay vòng ngực đi bảo vệ phù hiệu bỏ trong túi.

Vì sự phản đối cực lực của nhân dân buộc Dương Sông Lam phải xuất trình phù hiệu. Và số chứng minh của Dương Sông Lam để làm chứng lý. Nếu không xuất trình, chúng tôi quy cho ông là “công an giả danh, đánh người cướp tài ản của dân oan tỉnh  Quảng Ninh.

Cuối cùng ông phải chấp nhận xuất trình phù hiệu công an thành phố Hà Nội quận Tây Hồ - Công an phường Thụy Khê có ảnh hình 112 – 461.

Sau đó **** có 2 giờ đồng  hồ họ điều công an bộ công an thành phố phường Thụy Khê có trên 50 người đến giải vây cho Dương Sông Lam: Bằng vũ khí dùi cui điện, bấm huyêệ dân phải dãn ra để Dương Sông Lam được tẩu thoát khỏi đám đông về phường Thụy Khê.

Tiếp đó còn bắt cóc 2 học sinh từ 16 – 17 tuổi tại vườn hoa lý tử trọng Hà Nội đánh đập tịch thu điện thoại trong điện thoại có chụp ảnh Dương Sông Lam.

Vì 2 cháu có chứng kiến từ đầu đến cuối biết rõ sự bất bình công an đánh dân oan trước cảnh đàn áp mất nhân quyền của dân.

Một chiến sĩ công an cảnh sát lực lưỡng, dùng võ thuật để đánh dân. Tòan bộ là phụ nữ, bà già 75 tuổi. Họ đã cố ý phạm tội điều 9 cố ý phạm tội.

Thưa các quý ông có trách nhiệm ở cấp TW.

Sự việc cửa quyền công an của Đảng CSVN ai chỉ đạo chúng tôi không rõ. Nhưng chắc hẳn là phải được cấp trên đồng tình ủng hộ thì Công an phường Thụy Khê mới giám đánh dân dã man đến vậy

Họ đã cố ý gây bạo loạn điều 82 tội bạo loạn điều 84 tội khổng bố, điều 110 tội hành hạ người hác bắt người giam giữ trái pháp luật.

Sự việc kéo dài 2 giờ đồng hồ công an mới gọi xe cấp cứu của bệnh viện Xanh Pôn đưa chị Đỗ Thị Gặt về bệnh viện rồi vô trách nhiệm quẳng chị Gặt vào ghế chờ vỉa hè. Và nạn nhân là Gặt còn bị bác sĩ bệnh viện  chửi mắng, cứ đi kiện cho nhiều vào, cho họ đánh chết đi (không cho nhập viện không cứu chữa nữa. Khoảng 30 phút sau buộc chúng tôi là Nguyễn Thị Ánh, Đỗ Thị Hương là người nhà của nạn nhân tai nghe mắt thấy những việc làm vô nhân thất đức của Công an phường Thụy Khê đã đành còn những bác sĩ cấp cứu mà vẫn được dân chúng tôi coi trọng là lương y như từ mẫu thì tại sao lại cũng có cái lòng lang dạ sói đến vậy. Các vị với danh nghĩa gì mà giám chửi bới coi thường chúng tôi.

  Thưa các quý ông: Sự việc xẩy ra có nguy cơ bất bình lớn trong cả một khối đại tập thể dân oan cả nước Việt Nam chứ không phải riêng độc đoàn riêng biệt cho dân oan tỉnh Quảng Ninh, chúng tôi là dân oan đã bị các cấp chính quyền trà đạp cướp hết đất, nhà tài sản.

Không có ai giải quyết về Trung ương lại bị cơ quan pháp luật là công an đánh đập tàn bạo.

Hỏi rằng kỷ cương phép nước ở chỗ nào? Các vị vẫn luôn nói mọi việc  làm đều lấy dân làm gốc, việc đánh dân, hành dân đến mức độ thê thảm thế này liệu các ông có chức quyền ở TW cùng các cơ quan lập pháp Việt Nam cố tình chỉ đạo cho lực lượng công an an ninh để hành dân một cách không còn chút tính người “có lẽ  đây cũng là một việc làm mà ngành công an  Việt Nam  “lấy dân làm gốc để thử nghiệm những võ thuật hàng mà được sự chỉ đạo của ông Bộ trưởng Công an Lê Hồng Anh chỉ đạo trực tiếp cho giám đốc Công an thành phố Hà Nội, Giám đốc Công an Thành phố Hà Nội chỉ đạo cho các phường thì quân của các ông là Công an phường Thụy khê mới đánh đập dân chúng tôi như thế”.

Thưa các quý vị của Đảng, Nhà nước và Quốc Hội xin quý vị hãy trả lời cho dân chúng tôi được biết rõ, cả hai người dân oan là bà Nguyễn Thị Châu ở tỉnh Bình Phước và bà Đỗ Thị Gặt ở tỉnh Quảng Ninh đều bị Công an phường Thụy Khê đánh trọng thương hiện nay phải nằm bất động tại bệnh viện thì tại sao đơn thư chúng tôi đã gửi mà quý vị ở cấp TW cứ lờ tịt coi như không có chuyện gì sảy ra, thì hỏi rằng dân chúng tôi còn biết tin vào đâu nữa đây khi phải sống giữa một chế độ mà quý vị vẫn thường nói là chế độ xã hội chủ nghĩa tươi đẹp, phải chăng cái chế độ mà quý vị từ Đảng tới chính quyền danh cho người dân oan Việt Nam chúng tôi là đã bị các quan tham ở địa phương cướp sạch sành sanh mọi quyền lợi, lên tới TW thì lại bị lực lượng công an bảo kê cho bọn cướp ngày các địa phương lên xưa và nay biết bao những mảnh đời bất hạnh của người dân oan phải cầm trong tay những trận đánh của công an mà phải chết dần, chết mòn, nay bà Châu và bà Gặt là hai hình ảnh thực tế nhất đều bị công an phường Thụy Khuê đánh đến mức độ bị chấn thương cột sống thắt lưng và xương cụt. Đây là một tội ác không thể để tiếp diễn thế này được, chúng tôi yêu cầu quý vị có trách nhiệm của ngành lập pháp Việt Nam xin hãy vào trận làm rõ vụ việc này,  còn nếu không thì chúng tôi sẽ tố cáo gửi đi các thông tin quốc tế, Liên hiệp quốc về tội ác của ngành công an Việt Nam.

Còn hiện nay đỗ thị Gặt công an đưa cấp cứu đi viện lại bị y bác sĩ đuổi ra viện.

Lý do gì ?????

Mà khi cả dòan dân oan chúng tôi lặng lẽ thay nhau cõng chị Gặt lên cổng nhà ông Nguyễn Tấn Dũng Thủ tướng Chính phủ kêu khóc. Nỗi oan khuất của đân tôi bị cảnh vệ của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nói là nhầm nhà.

Dân oan chúng tôi kiên quyết không đi nơi khác, 15 phút sau họ gọi đienẹ công an và một số cảnh vệ có tới 40 người, dùng dùi cui điện đàn áp dân, bấm huyệt đẩy Phạm Thị Năng 75 tuổi mẹ liệt sĩ Hoàng Chí Cường. Bị công an đẩy ngã đái ướt hết quần. Khi họ giải tỏa được đoàn dân oan tỉnh Quảng Ninh.

Họ cho nạn nhân Đỗ Thị Gặt lên xe thùng vào xanh pôn cấp cứu lần 2.

Khi nhập viện có một nữ công an không mặc quân phục, không đeo phù hiệu dúi tiền vào tay bác sỹ đẻ hối lộ. Tôi là Đỗ Thị Hương và Nguyễn Thị  Hạnh nhìn thấy do đó Đỗ Thị Gặt từ lúc vào viện1giờ đêm cho đến 1 giờ trưa  ngày 21/9/2006 không có thuốc điều trị của bệnh viện.

Mới chỉ có chụp phim bị chùn cột sống.

Nay bệnh viện cứ đuổi ra.

Vậy tố cáo này tòan dân oan tỉnh Quảng Ninh chúng tôi kịch liệt lên án công an phường Thụy Khuê, Công an quận Tây Hồ, công an phường Thụy Khê lợi dụng chức vụ quyền hạn để đàn áp dân oan cả nước chúng tôi yêu cầu Đảng, Nhà nước và Quốc Hội đưa vụ án hình sự Dương Sông Lam đánh dân oan có tổ chức, có sự chỉ đạo của cấp trên đưa ra xét xử trước công luận đừng để những kẻ có cái tâm xà tinh như Dương Sông Lam chui rúc vào ngành an ninh làm tổn hại đến thanh danh của ngành lập pháp Viêệ Nam.

 

  Nay dân oan Quảng Ninh kính đơn

   Hà Nội, ngày 21 tháng 09 năm 2006

 

 

Cộng hòa xã hội chủ nghĩa việt nam

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

 

Đơn yêu cầu của một phụ nữ việt VN gửi các quý vị

tối cao của Đảng nhà nước và Quốc hội

cùng các cơ quan hữu trách tại TW

(V/v một vụ án vi phạm đến nhân quyền của phụ nữ Việt Nam mà quốc tế đã biết  lần thứ 2, nay đã có sự chỉ đạo từ TW về địa phương nhưng bộ máy công quyền tỉnh Bắc Giang đã lừa đảo không đền bù theo đúng luật pháp cho mẹ con tôi)

 

Kính gửi:.......................................................................................

 

Tôi là Phạm Thị Lộc – sinh năm 1958, cuộc sống của hai mẹ con tôi lang thang 7 năm qua luôn ở tại Thủ đô Hà nội để kêu oan.

Chồng tôi là Nguyễn Văn Hùng – Sinh năm 1960

Trú tại số nhà 226 đường Thánh Thiên, phố Tiền Giang, phường Lê Lợi tỉnh Bắc Giang.

Con gái của chúng tôi là Nguyễn Thị Ngọc Anh – sinh năm 1999.

Nay tôi xin làm đơn này khẩn cấp gửi lên 14 ông Ủy viên bộ chính trị, 8 ông trong ban bí thư, cùng tất cả các cơ quan hữu trách có thẩm quyền ở cấp TW.

Kính thưa các quý vị có lương tâm và trách nhiệm xin hãy lắng nghe một phụ nữ bất hạnh Việt Nam sau 7 năm đi cầu cứu kêu oan vụ án trắng đen đã rõ ràng, nhưng thật bất hạnh cho tôi là người dân sinh nhầm ở thế kỷ 21 đã bị ngành lập pháp Việt Nam cho chồng tôi lấy 2 vợ hợp pháp liền một lúc mà vụ án hiếm thấy của tôi đã được hàng loạt các công luận báo đài trong ngòai nước đăng tải với 39 số báo phát hành cả 3 miền Bắc, Trung, Nam. Đài tiếng nói Việt Nam phát 3 lần, các cựu chiến binh lão thành cả nước đồng loạt lên tiếng. Thậm chí 01 tết năm 2004 các cụ vẫn còn gửi thư cho Tổng bí thư nông Đức Mạnh yêu cầu phải giải quyết dứt điểm vụ án của mẹ con tôi, tháng 11/2005 tôi đã được 9 bài của Hải ngoại lên tiếng và tháng 9 năm 2006 hiện nay đã có 5 bài lên tiếng về vụ án oan sai của mẹ con tôi với sự thật của một vụ án hiếm thấy mà đã được công luận trong ngoài nước lên tiếng ủng hộ  mà lịch sử người dân oan Việt Nam bao chục năm nay chưa một ai lại được đồng tình ủng hộ như vụ án oan sai của tôi, với tôi là một công dân người Việt Nam dù trình độ nhận thức và có hạn nhưng tôi cũng thừa biết là cần phải biết giữ thể diện uy tín danh dự cho nhà nước Việt Nam trước công luận quốc tế, vì vậy với 7 năm theo kiện ắm con thơ từ lúc 7 tháng tuổi gõ cửa hầu hết các cơ quan chức năng từ địa phương tới TW sống cảnh khốn cùng oan ức bất công về mọi bề nhưng với kiên trì và nghị lực tôi vẫn lần dò lần từng bước kêu cứu lên cấp TW có thẩm quyền giải quyết. Giờ đây vụ án của tôi đã được cấp TW chỉ đạo giải quyết nhưng tỉnh Bắc Giang  vẫn làm việc theo kiểu “phép vua còn thua lệ làng”, vì thế mà cuộc sống bất hạnh của hai mẹ con tôi vẫn phải kêu cứu lên TW, con tôi vẫn ước ao được một ngày ở gần mẹ, nay con gái tôi đã vào học lớp 2 mà công lý của ngành lập pháp Việt Nam luôn xét xử theo kiểu lấy luật pháp làm con giao hai lưỡi để cướp trắng mọi quyền lợi hợp pháp ảnh hưởng tới nhân quyền của cả một quốc gia. Tháng 12/2005 khi hàng loạt là 9 bài viết của tôi được quốc tế gửi về thì đích danh Nguyễn Văn Hiện tránh án tối cao tự lập một phiên tòa gồm 10 thành viên để xét xử theo kiểu riêng của ngành tòa án là lấy pháp luật làm thanh gươm đao phủ để giết dân oan và cướp trắng đi mọi quyền lợi vụ án của mẹ con tôi tiếp theo là ngày 6/12/2005 Tòa án nhân dân thị xã Bắc Giang đã cho ra một quyết định yêu cầu hủy hôn nhân trái pháp luật để kết hợp hài hòa giữa Đảng và Chính quyền, giữa Tòa án TW và địa  phương luôn đồng hành ăn khớp để ra những quyết định công văn vi phạm luật pháp và hiến pháp, xâm phạm đến mọi nhân quyền của người dân. Trong đó vụ án của mẹ con tôi là một điển hình cho mọi vụ án dân sự và hình sự của Việt Nam.

Kính thưa các quý vị: Nếu các vị ở trường hợp như tôi thì quý vị sẽ trả lời thế nào với con cháu các vị hiểu được nỗi đau đến xé ruột xé gan của một bà mẹ bất hạnh việt Nam (Mẹ ơi, con chỉ mong mẹ ốm thì mẹ mới được về với con! mẹ ơi con học đến lớp mấy thì mẹ con mình mới có nhà).  Còn tôi thân phận của một bần cố nông của người dân thấp cổ bé họng với 16 năm phục vụ Đảng Nhà nước mà tới giờ đây tôi phải về theo Nghị quyết 176 vẻn vẹn có hơn 1.300 đồng tiền lương trợ cấp một lần. Giờ đây không may gặp phải một vụ án oan sai mà do các quan tham ngành Tòa án tỉnh Bắc Giang giáng họa cho gia đình tôi làm tan đàn xẻ nghé, vợ mất chồng, con mất cha. Nay tất cả những gì cần nói và cần làm, những gì cần kêu cứu thì tự thân tôi đã làm tất cả, cả một hệ thống pháp luật, từ Đảng tới Chính quyền của Nhà nước Việt Nam đã phải chấp nhận việc làm sai đối với mẹ con tôi có sự chỉ đạo, từ bộ chính trị đến nội chính TW yêu cầu tỉnh Bắc Giang phải đền bù cho tôi về vật chất tinh thần theo nghị định 47 và Bộ luật dân sự, trong 6 năm theo kiện là 93 triệu đồng tiền mặt, nhưng nay về tỉnh Bắc Giang, chính quyền tỉnh Bắc giang cũng đã có một cuộc họp liên ngành là ngày 13/12/2005 gồm, Thường trực tỉnh ủy, Ủy ban, Tòa án Viện kiểm soát, Sở tư pháp, Công an tỉnh, Phụ nữ . Cuộc họp liên ngành này đã nhất trí đền bù thỏa đáng cho tôi là 93 triệu đồng tiền mặt có trình lên cấp TW. Và tôi đã được đền bù 29 triệu đồng tiền mặt thì các ông ở nội chính tỉnh đã nói với tôi chị hãy giúp chúng tôi vì lịch sử từ cổ tới kim chưa có một vụ ly hôn nào mà phải đền bù nhiều tiền như vụ án này. Chúng tôi sẽ đền bù cho chị số tiền còn lại bắt sang một lô đất, một cái nhà tình nghĩa đền khống tôi không phải đóng thêm một đồng xu nào nhưng chị phải chấp nhận với điều kiện, chị thuộc hộ gia đình nghèo nhất xã hội, hai là không được kiện cán ba cấp tòa cùng các ngành có liên quan nữa thì mọi việc chúng tôi sẽ đáp ứng đầy đủ giải quyết cho chị vào tháng giêng năm 2006, và mẹ con tôi vẫn chờ đợi hết tháng giêng năm 2006 đến tháng 2,3 thì mới có công văn của chủ tịch tỉnh chỉ đạo về thị trấn kép huyện Lạng giang giải quyết cho tôi một lô đất và một  cái nhà tình nghĩa.Nhưng huyện Lạng Giang đã không thực hiện được nguyện vọng sơ đẳng của tôi đó là tôi nay tuổi đã cao con thì còn nhỏ tôi chỉ đề nghị giải quyết cho tôi lấy một miếng đất ở vị trí có người qua lại để tôi mở quán bán hàng đảm bảo cuộc sống cho mẹ con tôi. Nhưng huyện và tỉnh Bắc Giang đã gây đủ mọi phiền hà với tôi, nào là bắt đóng tiền khi thì chỉ cho tôi một lô đất mà rất ít người qua lại nên tôi đã không đồng ý lấy và đến tháng 9 năm 2006 khi tôi viết một bức tâm thư sau 3 tháng không được địa phương hồi âm phúc đáp thì tôi tiếp tục viết một lá đơn tố cáo để gửi các thông tin trong ngòai nước thì tỉnh lại ra một công văn đề nghị chủ tịch huyện giải quyết cho tôi một lô đất tại thị trấn Vôi ngày ...../9/2006 tôi đã về tỉnh làm việc theo sự hướng dẫn của các cơ quan có thẩm quyền ở TW nhưng cuộc họp đã không giải quyết được nguyện vọng cho tôi mà chủ tịch huyện Lạng Giang cùng thị trấn vôi lại giao cho tôi một lô đất ở một nơi trên đỉnh đồi mà dân dù thiếu đất họ cũng không muốn mua ở nơi đây vì cả ngày không có người qua lại nên tôi đã không đồng ý và yêu cầu đền bằng tiền cho tôi để tôi tự lo liệu mua đất, nhưng ông Bí thư và chủ tịch, phó chủ tịch tỉnh đã vuỗi trách nhiệm với vụ án của tôi và chỉ nói một câu chúng tôi không thể giải quyết theo nguyện vọng của chị được, việc chị kiện thì cứ kiện, đây có phải là việc làm sai của dân chúng tôi không hay là người làm sai đích danh là cán bộ địa phương và tiếp tục kiện 3 cấp tòa ngành tòa án Việt Nam đã lừa đảo mẹ con tôi.

Nay tôi yêu cầu tất cả các vị vị cao cấp có thẩm quyền ở các cấp TW hãy mau chóng chỉ đạo về tỉnh Bắc Giang trả nốt cho tôi số tiền 93 triệu đồng mà tôi đã lấy 29 triệu. Nếu bộ máy công quyền tỉnh Bắc Giang coi thường kỷ cương phép nước yêu cầu các ông cắt chức bãi miễn bất kể ai chống lại lệnh của cấp trên và mượn thế ủy quyền để cướp đi mọi quyền lợi hợp pháp được đền bù theo đúng pháp lụât của mẹ con tôi. Đơn này tôi gửi cho các quý ông trong vòng 15 ngày nếu không nhận được sự chỉ đạo của cấp TW thì tôi cũng nói để các ông rõ về quan điểm của tôi là một công dân Việt Nam tôi không thể bị lừa đảo mãi được. Sự sống của tôi sẵn sàng làm tất cả những gì cần làm. Nếu quyền lợi của tôi không được giải quyết ngay thì tôi sẽ viết đơn tố cáo thâu tóm cả cuộc hành trình đi đòi công lý một vụ án ảnh hưởng tới nhân quyền của đất nước Việt Nam gửi UB nhân  quyền quốc tế cùng ông Tổng thống Bus và các thông tin báo đài Hải ngoại. rất mong ông Bus hãy quan tâm đến những mảnh đời dân oan bất hạnh VN Đã bị mất nhân quyền nghiêm trọng nhiều năm nay. Tôi viết lá đơn yêu cầu này gửi các vị ở TW, nếu các vị không chỉ đạo về tỉnh Bắc Giang giải quyết dứt điểm vụ án oan sai (mỗi người đàn ông Việt Nam được ngành luật pháp VN cho quyền lấy hai vợ hợp pháp).

Tôi sẽ tiếp tục tố cáo tất cả những ai, cơ quan nào  đã cố tình vi phạm làm trái với pháp luật cho dù ở cấp nào TW hay địa phương thì tôi cũng vạch trần mọi sự thật để gửi đi Quốc tế và gửi tới đích danh ông tổng thống Bus.Lá đơn yêu cầu này mong rằng sẽ gặp được những người có lương tâm và trách nhiệm, tư duy đổi mới thực sự trong bộ máy công quyền hiện nay là (Rượi mới bình mới) chứ đừng (Rượi cũ bình mới) thì dân chúng đã thất vọng bao chục năm rồi.

Rất mong nhận được sự hồi âm sớm của quý vị TW  

        Xin chân thành cảm ơn các quý vị.

 

Nơi gửi:

- Gửi 14 ông trong bộ chính trị

- 8 ông trong ban bí thư

- Cùng các cơ quan có trách nhiệm ở cấp TW

- Các thông tin báo đài trong ngoài nước

- Các đại biểu quốc hội

Địa chỉ hồ âm:  DĐ:091 6053551

Tôi không có nhà ở

Nay luôn ở Hà Nội để kêu oan xin gửi về địa chỉ nhà 1 cô giáo mà tôi vẫn thường gửi con đi học.

Tạ Thị Thanh Bình – Xóm kép 12 xã hương sơn huyện Lạng Giang, tỉnh Bắc Giang

Hà nội, ngày 22 tháng 09 năm 2006

                 Người làm đơn

 

 

 

                  Phạm Thị Lộc